Ngày nay hầu hết mọi người đều biết đến một Hà Nội với nhiều tòa nhà cao tầng, phố phường nhộn nhịp, người người đi lại. Dù là được mệnh danh là 36 phố phường, thuộc phố cổ nhất Hà Nội còn vương lại những nét hoài cổ độc đáo nhưng chúng ta có thể liên hệ, tưởng tượng có một Hà Nội được Nhiếp ảnh gia ghi lại qua những thước phim, lăng kính. Chúng ta không khỏi ngỡ ngàng và bật thốt lên rằng: Phải chăng chúng ta đã sống quá nhanh, quá vội vàng. Hoài niệm là những ký ức đã từng trải qua còn in dấu tại trong tiềm thức, đó là những gì còn xót lại với những người thuộc thế hệ xưa, có lẽ đã không còn mấy ai còn trên thế gian này. Bởi thế hệ đó đã qua, đã xa xưa lắm rồi.
Hà nội bây giờ sống động lắm, nhộn nhịp lắm. Sức sống tuổi thanh xuân, nhựa sống tràn đầy. Một thủ đô trẻ hóa, mang theo những khát vọng đổi thay, hòa nhập với cộng đồng thế giới, tiếp thu văn hóa, kiến thức để từ đó tạo nên một Hà Nội với nhiều công trình kiến trúc mang nhiều nét kiến trúc của các quốc gia. Điều đó không xấu, đó là sự đột phá, tân tiến tiếp thu những cái tốt, cái đẹp để hòa quyện lại, đúc kết lại mang đến sự phồn vinh cho Hà Nội.
Nhưng đã từng có một Hà Nội cổ xưa, đứng sừng sững giữa dòng sông lịch sử. Đã chứng kiến sự thăng trầm của dòng thời gian, chứng kiến vật đổi sao dời, chứng kiến từng lớp người, những nhân tài dựng xây đất nước, những anh hùng của dân tộc.
Gần hơn nữa là những cuộc hiến chống lại ngoại xâm, hay thù trong giặc ngoài. Để rồi Hà Nội không còn đủ sức chống chịu, những kiến trúc cổ dần dần được thay thế. Từng con đường mộc mạc, từng dãy nhà đơn sơ, chỉ vậy thôi cũng đủ nói lên phẩm chất con người Việt Nam. Nhưng ai cũng bảo, lão niên thì có trẻ người thay thế. Đổi mới là lẽ tất nhiên, cho nên chúng ta chỉ hoài niệm mà không buồn bã, hoài niệm vì đã từng có một Hà Nội mộc mạc như vậy, giản dị như thế.
Tổng hợp góc nhìn Hà Nội xưa qua lăng kính của Nhiếp ảnh gia người Pháp 1884